Ta nhận rằng ta sống không cần ai nhưng đôi khi nhận được vài cái tag nho nhỏ cũng khiến lòng ta lặng lẽ mỉm cười...
Tim tôi đủ lớn để chứa thật nhiều kí ức về bạn bè, nhưng những kí ức đó chỉ là những gì vu vơ nhất, nhạt nhòa nhất mà bạn bè tặng tôi những phút đắng lòng…
- 15 tuổi: Tôi đón nhận tình bạn từ những người không quen biết. Thời gian đủ để khiến chúng tôi hiểu và gắn bó với nhau hơn. Tình bạn tựa tình chị em…thời gian khiến chúng tôi hiểu nhau, thân nhau. Chắc vì đủ để hiểu nhau nên hiểu được cả bản chất của nhau. Tôi gần như 1 người chị, luôn lo lắng, chở che cho người bạn bé bỏng tựa em gái mình. Đối nhân xử thế giúp tôi nhận ra 1 điều: “gân guốc chưa hẳn đã đáng sợ bằng giả trá yếu mềm. Táo đỏ đẹp, nhưng ăn xốp lắm, chán ngắt!”
- 15 tuổi rưỡi: Đồng thời tôi có thêm nhiều bạn, tôi đã hòa nhập được với thế giới ấy. Hào nhoáng, ồn ào. Họ không đưa lại cho tôi 1 bờ vai để tôi có thể tựa vào mà khóc nức… không hợp, vì tôi không sành dùng dao. Nhiều lần cố thử, nhưng chỉ thêm sẹo mà thôi.
- 16 tuổi: Tôi sợ hãi nhút nhát nép đi bên người bạn quê mùa thô thiển của tôi. Và người bạn ấy đã dắt tôi ra khỏi lối mòn cho tới tận bây giờ. Lần đầu tiên tôi được làm em gái. Tôi có chị rồi!...
- 18 tuổi: Lần đầu tiên xa nhà. Tôi hào hứng bước đi trên con đường mình đã chọn. Tất nhiên, luôn nhớ: luôn dặn lòng chơi dao là nguy hiểm. Tôi vẫn yếu ớt như thế,…
- Hơn 18 tuổi: Tôi có nhiều bạn mới. Tôi đôi lúc dè dặt, đôi khi sỗ sàng. Là người giản đơn.
Hơn hơn 18 tuổi nữa: Tôi mở lòng thật sự tiếp nhận những người bạn không chung tiếng nói, văn hóa, suy nghĩ…
Tôi đã không còn là người chị 15 tuổi.
Không còn là người em 16 tuổi.
- 19 tuổi: Tôi đơn giản là chính tôi. Độc lập và tự tin khẳng định vị trí của mình trong lòng bạn bè. Đủ tự chủ để hiểu ai là bạn, ai là bè. Đủ sâu lắng để biết kiềm chế tất cả và mỉm cười khi chông chênh lướt qua đời mình. Đủ tình thương để trân trọng tất cả những gì đời mình đã góp nhặt được từ bạn bè, đủ bao dung để xóa – quên và đón nhận.
- Sinh nhật 19 tuổi : Bạn bè cho tôi niềm vui đúng nghĩa, tặng tôi những món quà chưa bao giờ tôi được nhận khi còn bồng bột chơi dao. Đôi khi là : «mày ơi ! đi nhậu đi ! riêng mày thôi nhé ! ».
Đôi khi là : « mày ơi ! Đói không? xuống phòng bọn tao ăn cơm? rau luộc nhá? hì hì.. »
Đôi khi là : « về quê tao chơi đi, bao ăn bao ở, bao tiền xe, Bầm tao nhớ mày!».
Cảm ơn! Cảm ơn tất cả ! Dù luôn cho mình là SC nhưng thực lòng cảm ơn tất cả, chua cay đã qua đi. Không ai có thể sống biệt lập được cả. Tôi đã hiểu, dù chỉ đơn giản là chắp nối cùng nhau những ước mơ đi LonDon bằng chuyên cơ, hay đi ngắm biển miền Trung, câu mực sống chấm mù tạt…